Thứ Hai, 4 tháng 10, 2010

neu ta khong gap nhau

Họ cần thời gian, họ cần tình yêu, nhưng họ vẫn phải để tình yêu chết, một cái chết được báo trước...

- Chúng ta về thôi!

- Uhm, về thôi!

- Chờ anh lấy xe.

- Không, em tự về.

- ... Anh sẽ rất nhớ em, em cũng ...

- Em cũng sẽ như vậy, sẽ cố gắng hạnh phúc. Tin em.

- Uh! Anh tin.

Cô gái ngoảnh mặt chạy về phía con đường dài, bất chấp những chiếc xe dựng lấn chiếm vỉa hè, những người đi bộ khó chịu vừa đụng phải, những con mắt tò mò không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mái tóc dài ngang lưng bị gió hất tứ tung, chiếc áo Cardian hồng nhạt khoác ngoài bay phần phật về một phía, gió như muốn cuốn lấy cái thân hình mong manh của một cô gái nhỏ. Bàn tay che đi đôi môi đang run bần bật vì lạnh và nước mắt, tất nhiên là cô có khóc, nhưng chỉ một chút thôi. Nếu khóc nhiều, anh sẽ buồn, anh sẽ hỏi tại sao, anh sẽ lo lắng? Cô vẫn chưa chịu tin rằng ngày mai cô sẽ mất anh. Cô không dám nhìn nhận sự thật, rằng anh đã chia tay cô. Anh - người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời của cô. Rõ ràng là cô đau khổ, rõ ràng là hai người rất yêu nhau, nhưng cái rõ ràng hơn nữa là họ không hề có duyên phận. Cô tự dằn vặt mình, nếu cô không trải lòng mình ra với anh, không nghe anh, và không biết anh thì giờ phút này, cho dù là một kẻ cô đơn, cô cũng chấp nhận.

Giá như ngày ấy ta không gặp nhau...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét